Tái hiện ký ức tuổi thơ qua hương vị xưa: Hành trình cảm xúc tháng 7
Có những mùi hương thoảng qua khiến ta đứng khựng lại giữa phố đông. Một thoáng bánh nướng, một mùi chè thơm, hay tiếng kẹo kéo leng keng… Tất cả đủ để ta chậm lại, để cảm xúc ùa về, để ký ức tuổi thơ từng tưởng đã quên bỗng chốc sống dậy. Đó chính là sức mạnh của hương vị xưa – thứ có thể tái hiện cả một vùng ký ức mà thời gian không thể xóa mờ.
Tháng 7 bắt đầu bằng một chiều như thế. Khi đang tất bật giữa guồng quay công việc, tôi bất chợt nghe thấy mùi bánh da lợn từ một xe hàng rong ven đường. Mùi thơm nhẹ nhàng nhưng quen thuộc đến lạ, kéo tôi trở về với căn bếp cũ của mẹ, với tiếng mưa rơi lộp độp, và hình ảnh tôi – đứa trẻ nhỏ năm nào – ngồi chờ đĩa bánh dẻo thơm từ tay mẹ.
Không cần phải nhắm mắt hoài niệm, chỉ một mùi vị thôi cũng có thể tái hiện cả một thời hồn nhiên, một giai đoạn tưởng đã lùi xa.
Món ăn – chiếc vé quay về tuổi thơ
Ký ức tuổi thơ của mỗi người đều gắn liền với những món ăn vặt giản dị. Đó có thể là bịch bánh snack 500 đồng giòn tan, là cây kem đá lạnh buốt đầu lưỡi, là ly chè ba màu đầy đá, hay cây kẹo kéo dẻo được nặn thành đủ hình con vật. Những món ăn ấy, dù không xa hoa, nhưng lại có sức mạnh tái hiện cảm xúc một cách chân thật và mạnh mẽ nhất.
Hồi nhỏ, tôi từng mê mẩn món bánh tráng trộn của cô bán hàng trước cổng trường. Cái vị chua cay mặn ngọt hòa quyện làm sao quên được. Mỗi lần tan học là cả đám túm tụm quanh quầy, hít hà, chờ đợi. Cái cảm giác được chia nhau từng miếng bánh, nói cười rôm rả, ấy là tuổi thơ – sống động, náo nhiệt và vô tư.
Những món ăn ấy là một phần ký ức tập thể. Cả thế hệ đã lớn lên cùng bánh tráng, cùng kẹo mút cầu vồng, cùng hộp cơm chiên từ quán nhỏ cuối hẻm. Chúng không chỉ ngon – mà còn gói ghém cả tuổi thơ, cả sự hồn nhiên của những ngày chưa lo nghĩ.
Tái hiện ký ức qua từng hương vị
Có lẽ không gì có thể đánh thức ký ức hiệu quả bằng vị giác. Vị ngọt của kẹo bột, vị chua của xoài dầm, vị béo của bánh ống lá dứa – tất cả đều là chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa cảm xúc. Không cần lời kể, không cần hình ảnh, chỉ cần vị chạm môi là bao kỷ niệm lập tức tái hiện rõ ràng.
Một hôm, tôi được người bạn gửi tặng một gói bánh phồng tôm nhà làm. Vừa mở ra, mùi thơm bốc lên – tôi như nghe thấy tiếng mẹ tôi khi xưa đang đứng chiên bánh, cả nhà ngồi chờ ăn nóng giòn trong tiếng mưa lất phất. Bao nhiêu năm trôi qua, chỉ với một món ăn, cảm giác ấy được tái hiện nguyên vẹn – vừa ấm áp, vừa man mác buồn.
Ký ức không cần phải lãng mạn hay to tát, đôi khi chỉ là mùi của lá chuối nóng trong chiếc bánh hấp, là vị cay nồng của ớt bột trong bánh tráng nướng, là màu xanh non của kẹo dẻo bán lề đường. Đó là những chi tiết nhỏ, nhưng khi kết hợp lại, chúng tạo nên bản đồ ký ức mà mỗi người đều lưu giữ theo cách riêng của mình.
Những món ăn không chỉ để ăn – mà để nhớ
Tôi từng hỏi một người bạn sống xa quê: “Điều gì khiến bạn nhớ nhà nhất?” Cậu ấy không nói đến người thân đầu tiên, mà là món bánh tét ăn sáng mỗi dịp Tết, là hương vị nước mắm me ăn kèm xoài sống, là mùi bánh khọt mẹ làm chiều mưa. Món ăn, trong trường hợp ấy, là kết nối giữa hiện tại và ký ức, giữa nơi đi và nơi đã sống.
Có những món bây giờ đã không còn phổ biến, hoặc không còn đúng vị xưa. Nhưng chỉ cần tìm lại được đâu đó – trong một góc chợ, một quầy hàng rong, hay một món tự tay làm – là cảm giác cũ sẽ tái hiện ngay tức khắc.
Một cây kem ống từ chiếc xe đẩy cũ kỹ, một ly trà đá từ tiệm cóc trước hẻm, hay chiếc bánh tiêu thơm phức từ tay cô bán hàng lâu năm – tất cả đều là vé khứ hồi đưa ta trở về quá khứ.
Hành trình tháng 7 – cùng nhau tái hiện
Và đó là lý do tháng 7 này, tôi chọn bắt đầu bằng một hành trình cảm xúc. Một tháng để tìm lại ký ức qua vị giác. Một tháng để đi sâu vào từng món ăn, từng câu chuyện, từng kỷ niệm. Một tháng để tái hiện không chỉ hương vị mà còn cả con người trong ta ngày ấy – đơn sơ, hồn nhiên và giàu cảm xúc.
Mỗi tuần, tôi sẽ kể bạn nghe một câu chuyện – về một món ăn, về một mùi hương, về một ký ức. Và tôi hy vọng, bạn cũng sẽ chia sẻ lại câu chuyện của mình. Biết đâu, trong sự kết nối ấy, ta lại thấy mình trong nhau – và cùng nhau tái hiện lại một thời đã qua.
Chúng ta có thể đã khác đi, nhưng cảm xúc thì vẫn ở đó. Vị giác – nếu được lắng nghe – sẽ kể bạn nghe những điều mà đầu óc bạn đã quên mất từ lâu.
Tái hiện không để níu giữ, mà để trân quý
Điều quan trọng không phải là sống mãi trong quá khứ, mà là hiểu rằng ta từng có một quá khứ rất đẹp, rất trong trẻo. Tái hiện ký ức qua món ăn không phải để sống hoài niệm, mà là để tiếp thêm năng lượng, để hiện tại trở nên đầy đặn và đáng quý hơn.
Tháng 7 này, nếu có dịp đi ngang qua một xe hàng rong cũ, đừng vội lướt qua. Hãy dừng lại, nếm thử. Biết đâu, bạn sẽ bất ngờ với cảm xúc hiện về – từ một món ăn tưởng như rất đỗi bình thường.
Tái hiện không cần điều to lớn. Chỉ cần một gói bánh, một ly chè, một cây kẹo. Cái quan trọng là bạn có mở lòng để cảm – và để nhớ.
Gợi ý thêm cho bạn trong hành trình tháng 7 này:
-
Nếu bạn từng thích món gì khi nhỏ, hãy thử tìm lại hoặc tự làm lại tại nhà.
-
Gọi điện cho người thân, hỏi lại công thức cũ mà má, bà từng nấu.
-
Ghi chú những món ăn đã từng gắn liền với kỷ niệm – bạn sẽ ngạc nhiên khi thấy chúng có thể tái hiện lại cảm xúc tốt hơn cả hình ảnh hay âm nhạc.
-
Chia sẻ với bạn bè hoặc con cháu – để ký ức không chỉ là của riêng bạn, mà còn lan tỏa như một phần di sản cảm xúc.
Kết lời
Tái hiện ký ức tuổi thơ không phải là chuyện xa xôi. Đó là điều bạn có thể làm bất cứ lúc nào – qua một món ăn. Chúng ta không thể quay về tuổi thơ, nhưng ta có thể mang lại một phần của nó trong hiện tại.
Tháng 7 này, hãy sống chậm lại một chút. Hãy cho phép mình nhớ, cảm, và tái hiện. Vì đôi khi, một hương vị xưa cũ có thể là điều duy nhất bạn cần để thấy lòng mình dịu lại, để thấy mình vẫn còn giữ được sự trong lành của một thời vô tư.
Tái hiện – không phải để hoài niệm mãi không thôi, mà để biết trân trọng điều đã qua và yêu hơn những gì đang có.
Bài viết khác: Bài viết – Memory
Kênh bán: KeyziStore, Cửa hàng trực tuyến | Shopee Việt Nam