Những món ăn không tên và hành trình đánh thức ký ức
Có những món ăn không cần được gọi tên. Không cần thực đơn, không cần thương hiệu. Chúng chỉ lặng lẽ nằm trong một góc trí nhớ, nơi mà đôi khi chính ta cũng ngỡ rằng đã quên. Nhưng rồi, một ngày, một buổi chiều bất chợt, một mùi thơm thoáng qua, một âm thanh vang lên – tất cả như đánh thức những gì tưởng chừng đã ngủ yên. Đó là lúc những ký ức thức dậy, không lời, không gọi tên, nhưng rõ ràng và nguyên vẹn.
Mỗi người đều có một món ăn của riêng mình
Không ai giống ai. Có người nhớ đến vị ngọt thanh lan tỏa đầu lưỡi trong buổi trưa nắng chang chang. Có người lại thấy cay nơi sống mũi, mặn nơi khoé mắt khi nghĩ về góc phố cũ nơi từng ngồi đợi ai đó. Có người nhớ đến món ăn gói trong giấy báo, vừa nóng, vừa vụng về, vừa đáng yêu.
Bạn có nhớ không – những ngày tay còn bé, túi còn ít tiền, nhưng lòng thì háo hức? Những ngày mà chỉ một món ăn mua vội sau giờ tan trường cũng khiến bạn thấy mình thật may mắn. Không cần phải gọi tên, bạn đã nghĩ đến nó rồi, phải không? Nó chính là một phần ký ức, là vị của tuổi thơ bạn, của những năm tháng vụng dại nhưng trọn vẹn cảm xúc.
Góc phố và mùi thơm ngày xưa
Có những con phố cũ mà bạn không còn đi qua, nhưng chỉ cần một ai nhắc đến tên đường, là mùi thơm năm nào đã trỗi dậy. Mùi của thứ gì đó vừa chiên xong, còn nóng và béo, hay mùi ngòn ngọt của nước sốt đặc quánh, đôi khi là mùi khói lửa lẫn với hương hành phi, hay cái giòn tan quyện mùi giấy báo cháy nhẹ.
Bạn sẽ nhớ cái bàn gỗ nhỏ, chiếc ghế thấp tới mức chỉ ngồi được nếu không lớn hơn 1m5. Nhớ người bán hàng không hỏi tên, không cần chào mời, chỉ đơn giản là… luôn có mặt ở đó. Nhớ cả tiếng nói cười rộn rã, cái chen chúc, cái chờ đợi trong hồi hộp, cái cảm giác cầm trong tay món gì đó nóng hổi, ngấu nghiến ăn mà chẳng kịp lau mồ hôi.
Tất cả – không một từ nào là tên món – nhưng đều là một phần trong chuỗi ký ức mà ai cũng có.
Tan trường và điều không nằm trong sách vở
Những buổi tan trường. Trống điểm. Cổng mở. Học sinh ùa ra như đàn chim vỡ tổ. Người gọi bạn, người gọi đồ ăn, người rút ví, người chạy bộ về cho kịp giờ mẹ chờ. Trong khung cảnh ấy, điều bạn nhớ nhất không phải là tiết học cuối, cũng không phải bài kiểm tra, mà là thứ bạn ăn vội trước khi về – một thứ gì đó đơn giản, ngon lành, như thể cả ngày chỉ chờ khoảnh khắc đó.
Nó có thể mềm, có thể giòn, có thể lạnh buốt đầu lưỡi hay cay xè đầu môi. Nhưng chung một điểm – nó khiến bạn hạnh phúc. Không cần nhiều tiền. Không cần sang trọng. Chỉ cần đúng lúc, đúng nơi.
Bạn không cần gọi tên nó, vì trong lòng bạn, nó vẫn ở đó – như một chương riêng biệt trong cuốn sách mang tên ký ức.
Ký ức không cần định nghĩa
Có những món ăn giờ đây chẳng còn ai bán nữa. Hoặc nếu có, cũng chẳng đúng như xưa. Người bán ngày ấy đâu rồi? Cái bếp than cũ kỹ đâu rồi? Cái ly nhựa nhỏ hay gói giấy xếp vụng về ấy – đã thành rác thải hay đã tan theo mưa nắng?
Thế nhưng cảm xúc thì vẫn còn. Và đôi khi, ký ức không cần món ăn hiện diện. Chỉ cần bạn nghĩ đến – là đã đủ. Đủ để ấm lòng. Đủ để sống lại. Đủ để mỉm cười giữa bộn bề hiện tại.
Một cái mùi. Một loại vị. Một cảm giác dính tay hay bỏng lưỡi. Một lần bị bạn giành phần ngon. Một lần làm rơi xuống đất mà tiếc đứt ruột. Một lần mẹ bắt gặp, la mắng, rồi sau đó lại âm thầm mua cho… Đó là những điều không ai dạy bạn ghi nhớ, nhưng bạn vẫn nhớ, vì chúng là ký ức – nguyên bản và chân thật.
Những buổi chiều mà trời đổ mưa
Không biết vì sao, nhưng ký ức tuổi thơ thường gắn với mưa. Những cơn mưa bất chợt khiến bạn phải núp vào một mái hiên quen. Bên cạnh, luôn có một quầy hàng nào đó – nhỏ thôi, nhưng tỏa mùi thơm khắp một vùng.
Bạn không cần nhiều tiền, nhưng cũng đủ để mua thứ gì đó làm ấm tay, làm ấm bụng. Và trong tiếng mưa rơi tí tách, bạn ăn trong im lặng. Cái cảm giác lúc đó – không thể gọi tên – nhưng lại đủ sức in sâu trong lòng suốt nhiều năm.
Bạn lớn lên, đi qua bao mùa mưa khác nhau. Nhưng có lẽ chẳng có cơn mưa nào khiến bạn nhớ đến như cơn mưa ấy – nơi bạn từng một lần cắn vội món ăn không tên, và cảm thấy hạnh phúc một cách trọn vẹn.
Những lần đợi người, và món ăn lấp đầy khoảng trống
Không phải lúc nào món ăn cũng là để vui. Đôi khi, bạn ăn để chờ đợi. Chờ một người bạn trễ hẹn. Chờ một chuyến xe. Chờ tâm trạng khá hơn. Và món ăn ấy – lại là nơi bạn ký gửi cảm xúc.
Có khi bạn ăn vì buồn. Vì thi trượt. Vì không được chọn. Vì người ta đi cùng người khác. Và món ăn ấy, dù chẳng ngon như mọi khi, vẫn trở thành một phần trong ký ức – gắn với một khoảng trống mà bạn không muốn gọi tên.
Thật kỳ lạ, phải không? Món ăn không tên, gắn với tâm trạng không rõ, nhưng lại tồn tại rất rõ trong tim. Đó là thứ bạn không bao giờ ghi chú lại – nhưng vẫn nhớ mãi.
Lớn lên rồi, chúng ta quên gọi tên nhưng không quên cảm giác
Khi trưởng thành, người ta dần quên đi những điều tưởng chừng rất nhỏ. Không còn nhớ mình từng ăn món đó bao nhiêu lần. Không còn nhớ tên người bán, hay thậm chí là tên món ăn. Nhưng điều không bao giờ mất đi – là cảm giác.
Cảm giác ấm tay. Cảm giác mát lạnh. Cảm giác dính miệng. Cảm giác ngại ngùng khi ăn chung với người mình thích. Cảm giác được bạn bè nhường phần ngon hơn. Cảm giác chạy vội trong mưa, rồi cười vì vẫn giữ được món ăn nguyên vẹn…
Cảm giác đó chính là ký ức. Nó ở lại. Dù bạn không cố giữ, không cố gọi tên, nó vẫn ở đó – nguyên vẹn, đầy màu sắc, và bất ngờ hiện lên mỗi khi bạn cho phép mình chậm lại.
Ký ức không phải để níu kéo, mà để làm đầy
Có thể bây giờ bạn đang ở thành phố lớn, ăn ở nhà hàng có tên gọi rõ ràng, có menu rõ ràng, có ảnh chụp đẹp. Nhưng thi thoảng, bạn vẫn nhớ đến món ăn không tên ấy. Nhớ một cách dịu dàng. Nhớ như thể bản thân từng có một điều gì đó rất đẹp, rất giản dị, rất đáng để giữ trong lòng.
Và bạn biết không? Điều ấy không khiến bạn yếu đuối hay sống hoài niệm. Ngược lại, đó là dấu hiệu bạn vẫn còn cảm xúc. Bạn vẫn còn những mảnh ghép đẹp trong tâm hồn. Bạn vẫn biết yêu thương những gì từng là của mình – dù nhỏ, dù không tên, dù chỉ là một mùi thơm thoảng qua.
Ký ức không để níu giữ. Ký ức để làm đầy. Để bạn biết rằng mình từng sống thật, từng vui thật, từng buồn thật, từng cảm nhận mọi thứ bằng tất cả giác quan.
Lời kết
Mỗi người đều có một món ăn không tên trong đời. Một món gắn với sân trường, góc phố, cơn mưa, tiếng rao, ánh mắt, nỗi buồn, hay một lần yêu đầu. Chúng ta không cần gọi tên chúng. Vì chính khi ta nhắm mắt và nhớ về, là chúng đã có tên – bằng cảm xúc, bằng thời gian, bằng một chỗ rất riêng trong trái tim.
Nếu hôm nay, bạn vô tình gặp lại một mùi hương quen – hãy dừng lại. Hãy để ký ức lên tiếng. Và bạn sẽ nhận ra: có những điều, chỉ cần nhớ đến thôi cũng đủ khiến lòng mình dịu lại.
Bài viết khác: Bài viết – Memory
Kênh bán hàng: KeyziStore, Cửa hàng trực tuyến | Shopee Việt Nam