Món ăn không chỉ để ăn – Là 1 ký ức sống động

Món ăn

Món ăn không chỉ để ăn – Là ký ức sống động

Một ngày hoàn toàn bình thường.
Tôi ra khỏi nhà vào buổi chiều không nóng không mát. Trời lặng gió, phố xá cũng không quá đông. Tôi không mong đợi gì ở ngày hôm đó – thật sự. Thậm chí, tôi còn quên mất hôm nay là thứ mấy.

Nhưng rồi… mọi thứ thay đổi chỉ trong một cái chớp mũi.

Một món ăn. Chỉ là mùi hương bốc lên từ chiếc xe đẩy bên vỉa hè – thứ tôi từng lướt qua cả trăm lần mà không buồn dừng lại. Nhưng lần này, tôi đứng khựng lại. Như thể có một bàn tay nào đó chạm nhẹ vào trí nhớ của mình và thì thầm: “Quay lại đi, tuổi thơ của mày đang ở kia kìa.”


Một phần không dự định

Tôi không đói. Tôi không có lý do để mua đồ ăn lúc ấy. Nhưng mùi thơm ấy như một đoạn nhạc cũ mà chỉ cần nghe vài nốt, cả bản nhạc sẽ hiện lên trong đầu bạn dù đã quên tên từ lâu.

Tôi lại gần, rút vài tờ tiền lẻ, và bảo: “Cho tôi một phần.”
Lúc đó, tôi thấy mình như quay về năm mười tuổi – vừa tan học, cặp xệ một bên vai, tóc dính mồ hôi, tay nắm chặt tiền mẹ cho để mua món ăn yêu thích trước khi về nhà.


Một miếng nhỏ – cả trời ký ức

Tôi cắn thử. Vị hơi khác. Dầu có vẻ nhiều hơn, lớp ngoài dày hơn, nhân không giống xưa. Nhưng điều lạ lùng là: tôi vẫn cảm thấy rất quen. Không phải vị, mà là… cảm xúc. Cái cảm giác ấm nóng lan khắp cổ họng, rồi một cảm giác mềm nhẹ, mơ hồ nhưng rõ ràng: tôi đang được chạm lại chính mình năm xưa.

Món ăn ấy như một chiếc vé không tên – đưa tôi trở về những ngày không còn ai nhắc tới.


Khi ký ức không đến từ trí nhớ

Có những thứ bạn cố nhớ thì quên, nhưng lại hiện về chỉ vì một mùi vị. Đó là điều đặc biệt của món ăn – nó không chờ bạn nhớ, mà tự tìm đến khi bạn chẳng ngờ nhất. Và nó không chỉ mang theo mùi, mà mang theo cả âm thanh, hình ảnh, xúc giác, và một thứ không tên: cảm giác.

Tôi thấy mình ngồi ở sân trường. Gió thổi lồng lộng. Bạn thân chia đôi phần ăn với tôi, tay dính đầy dầu mỡ mà vẫn cười toe toét. Chúng tôi chẳng có điện thoại, chẳng có mạng xã hội, chẳng biết gì về thế giới ngoài cái sân đó. Nhưng mỗi chiều tan học, chỉ cần có món ăn đó – là thấy ngày hôm ấy đã trọn vẹn.


Món ăn – một biểu tượng âm thầm

Người ta hay nhắc đến di sản văn hóa, đến truyền thống, đến bản sắc dân tộc… Nhưng có lẽ, ít ai để ý rằng: món ăn tuổi thơ chính là một trong những biểu tượng rõ ràng nhất của ký ức cá nhân. Không cần ai công nhận, không cần tên gọi chính thức – nó tồn tại như một phần sống động của quá khứ, luôn âm thầm ở đó.

Có người gắn ký ức với âm nhạc. Có người với tranh ảnh. Riêng tôi – là món ăn. Mỗi lần gặp lại, dù chỉ thoáng qua, dù không dừng lại ăn – tôi vẫn cảm thấy như mình vừa nhìn thấy ai đó thân thuộc lắm, từng sống cùng tôi một thời.


Món ăn và những lần “nhớ không tên”

Bạn có từng ăn gì đó mà đột nhiên bật khóc? Không vì buồn. Mà vì nhớ. Vì thấy mình bé lại. Vì một miếng thôi cũng đủ khiến bạn thấy ấm lòng.

Tôi tin, chúng ta ai cũng có ít nhất một lần như vậy. Có thể là món ăn mẹ hay nấu mỗi dịp trời lạnh. Có thể là món bạn chỉ được ăn khi được điểm cao. Hoặc là món ngày bạn bị mắng, ba lặng lẽ mua về không nói gì – chỉ đặt lên bàn.

Món ăn, đôi khi không chỉ để no.
Nó để nhắc: “Mình từng được yêu thương như thế.”


Mỗi món ăn – một mốc thời gian

Người ta hay dùng ảnh để lưu giữ kỷ niệm. Nhưng món ăn thì lặng lẽ hơn. Nó không in ra được. Không đăng lên mạng được (ít nhất là cảm giác). Nhưng một khi đã chạm vào, nó khiến bạn nhớ rõ mọi chi tiết: ánh nắng hôm đó, bộ quần áo bạn mặc, thậm chí cả tiếng rao của người bán.

Tôi nhớ rõ ngày mưa đầu tiên tôi ăn món ấy. Cô bán hàng lấy lá chuối gói lại. Mưa rơi tí tách lên mái hiên. Tôi ngồi nép vào mẹ, ăn nhanh vì sợ nguội. Lúc ấy tôi không biết mình đang sống một trong những ký ức đẹp nhất đời.

Giờ thì tôi biết. Nhờ món ăn ấy, tôi đã giữ được một phần tuổi thơ trong lòng mình, nguyên vẹn như chưa từng bị thời gian làm phai.


Món ăn và sự dịu dàng của đời sống

Cuộc sống ngày nay quá nhanh. Quá gấp. Mỗi ngày trôi qua như một cơn gió – đến rồi đi. Nhưng đôi khi, một món ăn cũ có thể làm thời gian chậm lại. Dù chỉ vài phút thôi, nhưng đủ để bạn thấy: à, mình vẫn còn cảm xúc, vẫn còn biết rung động, vẫn còn một phần “người cũ” bên trong.

Không cần sang trọng, không cần nổi tiếng, không cần được chụp đẹp để khoe. Một món dân dã, giản dị, đời thường – nhưng đầy linh hồn – mới là thứ chạm tới trái tim.


Món ăn là kết nối giữa người với người

Tôi từng nghe một người bạn nói: “Tao không nhớ mặt mẹ hồi nhỏ, nhưng tao nhớ món mẹ hay nấu.” Câu đó ám ảnh tôi rất lâu. Vì thật sự, món ăn là cách con người giữ lấy nhau khi lời nói không đủ.

Một người mẹ có thể truyền lại tình yêu, sự bảo vệ, cả triết lý sống – chỉ bằng việc nấu một món mà con mình yêu thích. Một người cha có thể không giỏi bày tỏ, nhưng lại nhớ chính xác quán nào con hay ăn nhất. Một người bà có thể không nói chuyện nhiều, nhưng sẽ lặng lẽ chuẩn bị món cháu thích mỗi lần về quê.

Không cần lời – chỉ cần món ăn.


Bạn còn giữ món ăn nào không?

Giữa thành phố chật chội này, bạn có từng dừng lại bên một xe nhỏ, vì mùi quen? Có món nào mà bạn không ăn đã lâu, nhưng mỗi khi nhắc tới, lòng bạn chùn xuống?

Món ăn ấy có thể chẳng đặc biệt gì với người khác. Nhưng với bạn, nó là cả một đoạn tuổi trẻ, một lần vấp ngã, một nụ cười, một bàn tay nắm.

Bạn có kể nó cho ai chưa?


Hãy ăn để nhớ – không chỉ để no

Lần sau, khi bạn ăn gì đó gợi ký ức, đừng ăn vội. Hãy chậm lại. Hãy để miếng ăn đó tan ra từ từ – không chỉ trên lưỡi, mà cả trong tim. Hãy để ký ức trỗi dậy, hãy để cảm xúc ùa về.

Vì đó là cách món ăn chữa lành.

Chúng ta lớn lên, đi xa, nhiều lần quên mất mình từng là ai. Nhưng một món ăn đúng lúc có thể nhắc ta rằng: ta từng vô tư, từng được thương, từng có những ngày không cần điều kiện gì để hạnh phúc.


Và nếu có thể – hãy truyền lại

Nếu bạn làm được món ăn cũ – hãy nấu cho ai đó. Cho con, cho người thân, cho bạn bè. Đừng giữ riêng. Vì khi được chia sẻ, món ăn sẽ không chỉ sống trong bạn, mà sẽ sống tiếp – trong người khác, trong những thế hệ sau.


Kết

Món ăn không chỉ để ăn.
Nó là ký ức. Là sợi dây nối giữa các mảnh đời. Là ánh sáng ấm áp len vào tim trong những ngày chênh vênh.
Và đôi khi, nó là tất cả những gì còn lại, để bạn nhớ: bạn đã từng được yêu – thật nhiều, thật giản dị – chỉ qua một miếng ăn.

Bài biết khác: Bài viết – Memory
Kênh bán hàng: KeyziStore, Cửa hàng trực tuyến | Shopee Việt Nam

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *