Hồi nhỏ ăn cho vui – Giờ ăn ch0 nhớ

Hồi nhỏ

Hồi nhỏ ăn cho vui – Giờ ăn cho nhớ

Hồi nhỏ, tôi chưa từng nghĩ rằng những món ăn ngày đó lại trở nên quý giá đến thế. Hồi đó, chỉ cần được ăn là vui. Không cần hỏi tên món, chẳng quan tâm nguyên liệu gì, chỉ cần được cầm trên tay là cả chiều hôm ấy rực rỡ. Có món chỉ vài trăm đồng, ăn chớp nhoáng rồi lại chạy đi chơi tiếp. Vui đơn giản. Vui rất nhanh. Vui mà chẳng biết đó là ký ức đang hình thành.

Lớn lên, tôi mới hiểu: thứ mình ăn ngày xưa không chỉ là thức ăn, mà là khoảnh khắc không thể lặp lại. Và cũng chỉ khi trưởng thành, người ta mới bắt đầu “ăn cho nhớ”.


Một chiều cũ – và một lần ăn lại

Năm tôi 27 tuổi, tôi có dịp về lại con phố từng sống hồi cấp 1. Đó là con phố nhỏ, hơi chật, nhưng ngày xưa là cả thế giới của tôi. Hồi nhỏ, cứ mỗi chiều tan học, tôi và thằng bạn thân đều tạt ngang xe đẩy của một cô bán đồ ăn quen. Xe không bảng hiệu, cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam, nhưng hôm nào cô nghỉ là cả hai đứa tiu nghỉu.

Chiều hôm ấy, tôi bước ngang con đường cũ. Không hy vọng gặp lại. Nhưng kỳ lạ, chiếc xe đẩy ấy vẫn còn. Vẫn ở đúng vị trí cũ, chỉ khác là cô bán ngày nào giờ tóc bạc hơn, dáng chậm rãi hơn. Tôi bước đến. Cô nhìn tôi rồi cười:

“Ủa, hồi nhỏ con hay đi với thằng bạn kia mà?”

Tôi đứng chết lặng một lúc. Lòng nghẹn lại.


Một miếng ăn – một vùng ký ức

Tôi gọi phần ăn cũ, giống hệt ngày xưa. Vừa cắn một miếng, mùi vị năm nào dội về. Cái vị không hề “đặc sắc” nếu bạn đánh giá bằng tiêu chuẩn ẩm thực ngày nay. Nhưng đối với tôi lúc ấy, nó là tấm vé về quá khứ.

Hồi nhỏ, tôi đâu biết rằng mình đang sống những ngày đẹp nhất. Món ăn ngày đó không khiến tôi xúc động. Nhưng bây giờ, mỗi lần nhớ lại, tôi thấy tim mình mềm đi. Chỉ cần một chút vị cũ, là đủ làm sống lại cảm giác ngồi vỉa hè, chân bẩn, miệng dính, nhưng lòng thì đầy nắng.


Hồi nhỏ không biết giữ, lớn rồi mới tiếc

Hồi nhỏ, tôi nghĩ mai ăn nữa cũng được, món đó lúc nào chả có. Không ngờ, có những lần “ăn lần cuối” mà chẳng biết. Có những món một đi không trở lại. Và có cả những người – như cô bán hàng năm xưa – giờ đã không còn nữa.

Chúng ta lớn, thành phố thay đổi, người bán rời đi, xe đẩy bị thay bằng kiosk mới. Có thể còn món ăn đó, nhưng cảnh cũ không còn, người cũ không còn, lòng cũng không như trước nữa.


Món ăn – chiếc chìa khóa của cảm xúc

Tâm lý học từng nhấn mạnh: mùi vị và ký ức có mối liên hệ rất mạnh mẽ. Hồi nhỏ, chúng ta ghi nhớ bằng cảm giác. Vì thế, chỉ cần mùi quen là mọi thứ có thể sống lại, nguyên vẹn đến bất ngờ.

Một người bạn tôi kể: lần đầu đi nước ngoài học, bạn ấy tình cờ tìm được món giống món tuổi thơ ở Việt Nam. Khi vừa ăn xong miếng đầu tiên, bạn ấy bật khóc. Không phải vì ngon, mà vì cảm giác về nhà quá rõ ràng.

Bạn ấy bảo:

“Hồi nhỏ mình ăn vì vui. Giờ ăn vì mình không muốn quên.”


Không phải món ăn – mà là chính mình trong quá khứ

Hồi nhỏ, tôi không có nhiều lựa chọn. Món ăn vặt là phần thưởng sau khi làm xong bài, là lý do để kéo nhau ra ngoài, là cái cớ để nói chuyện với đứa bạn thích thầm. Có khi ăn chẳng vì đói, mà vì nó làm mình thấy vui.

Lớn lên, tôi tìm lại món cũ, không phải để lấp đầy bụng. Mà là để tìm lại chính mình – cái bản thể đơn giản, hồn nhiên, dễ hạnh phúc hơn bất cứ ai tôi từng là sau này.


Hồi nhỏ – những lần ăn tưởng như không có gì

Tôi nhớ lần cãi nhau với bạn chỉ vì tranh nhau miếng cuối. Nhớ có hôm lén mẹ mua đồ ăn, rồi bị phát hiện, nhưng hôm sau vẫn được mẹ mua sẵn vì “thấy con thèm”. Nhớ cảnh trời mưa, trú dưới mái hiên, run vì lạnh mà vẫn ráng cầm món ăn nóng hổi trên tay.

Hồi nhỏ, từng khoảnh khắc đó không có gì đáng kể. Nhưng giờ nghĩ lại, tôi chỉ ước được quay về sống lại dù chỉ một ngày như thế.


Khi ăn là hành động hoài niệm

Giờ đây, mỗi lần về quê, tôi đều tìm lại món ngày xưa nếu còn có thể. Dù biết rằng hương vị sẽ khác, người bán đã già, phố xá không còn như trước. Nhưng chỉ cần một miếng, một giây thôi, là tôi thấy tim mình nhẹ lại.

Vì đó là lúc tôi được kết nối lại với những ngày chưa biết lo âu.
Hồi nhỏ, tôi ăn mà không suy nghĩ. Còn bây giờ, tôi ăn với cả một trời thương nhớ.


Câu hỏi cho bạn

Hồi nhỏ, bạn có món nào khiến mình mỉm cười mỗi khi nhớ lại?
Đã bao lâu rồi bạn chưa thử “ăn cho nhớ”?
Có bao giờ bạn tìm thấy lại được cảm xúc của mình trong một lần ăn vô tình không?

Nếu có, hãy kể nhé. Để biết rằng chúng ta không chỉ nhớ món ăn, mà còn nhớ chính mình – thuở còn ngây thơ, vô tư, và đầy nắng.

Bài biết khác: Bài viết – Memory
Kênh bán hàng: KeyziStore, Cửa hàng trực tuyến | Shopee Việt Nam

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *